Năm 1913, nhà tâm lý học người Thụy Sĩ Carl G. Jung lần đầu tiên đề xuất kiểu tính cách hướng nội.
Jung tin rằng tâm lý con người có thể được chia thành hai xu hướng khi kết nối với thế giới xung quanh, được gọi là ‘bộ’.
Một loại định hướng hướng tới thế giới bên trong của một cá nhân, được gọi là hướng nội; loại định hướng khác hướng tới môi trường bên ngoài, được gọi là hướng ngoại.
Cách phân chia này có thể coi là kiểu nhân cách cơ bản nhất của con người.
Hướng ngoại và hướng nội thường có thể được đo lường thông qua các bài tự kiểm tra.